Chốn nhân tê ai vui cườiChỉ dình mình ta ông nói đâu chẳng nói nên lờiWhy the visa chân trời?Why châm một ai đi khuấtNghiên khơiThuyền hát xa bờMật cho gió sương phủ mờLiều chútdương chânCòn ai biết đâu Đâu?Tình thânCô đơn nơi đường quêNết ta và em từng đi với nhau trên con đường kiaNết ta và em đã từng nghe ấp nhưng giấc mộng khuyaNết ta và em đã từng thêmNhìn chung là lý do phong răng đầy raChỉ còn mình đồng bước phóng vấn vua vâyĐể chờ môn hình bóng rung nhan diễm kiềuNgày chung phúc mình sẽ tròn kiếm không xa dậy nhauNhìn chung là lý khác phong dấuĐể giờ chỉ còn mình đồng bước phóng vấn vua vâyĐể chờ môn hình bóng rungnhan diễm kiều Nếu ngày chung phung mình sẽ tròn kiếmkhói xa dài nhauVượt ngàn chung dươngVượt ngàn chung dươngNo,no no no no o o o o o o oChẳng đêm nay tỏa hãy mơSở và sâu tâm căn cây ngây khờNgười cầm ván nơi ta ở đây chờLưu rằng cô nhân có đàn nghe tương dòng ta đàn bấy giờTại vì sao khiến ba bên sáng đènMặt trời lành cấm nhưng ta chẳng kéo xemPhải dù tràn sánh bao nhiêu đêm hoãn lạcMình vẫn xa xoan tìm chung ngoài trong phía xaDo thời cô nhân dù khổ lỡCô đơn nơi đường khuyaNơi ta và em từng đi với nhau trên con đường kia Đường kia,nơi ta và em nước từng nghe ấp nhưng giấc mộng quê hơnNơi ta và em nước từng tê hơnĐình chung và lý giáo phong răng đầy giáChỉ còn mình đồng bước giống hơn bùa pháyĐời chờ bọn hình bỗng giống đàn diêm kìaMình sẽ tròn kiếm không xa rời nhauMình chung vàng lýRéo phong răng đầyGiờ chỉ còn mình đồng bướcPhong vấn bùa bayĐể trà mòn hình bóng dungĐang diễm kiều Ngày chung phùng mình sẽ tròn kiếm không xa rời nhauVượt ngàn trường dương